Mẹ, đừng đùa với lửa
Phan_57
"Thu!" Viêm Hạo Thừa gầm lên một tiếng, tiếp tục
như vậy chỉ càng náo càng lớn, hiện tại chỉ có thể yếu thế trước đối phương,
may mà anh ta hiểu tính khí Viêm Dạ Tước, mặc dù bá đạo, nhưng lúc này tuyệt sẽ
không nổ súng giết anh ta, hơn nữa anh ta cũng đã có chủ ý thoát thân.
Thấy người của Viêm Hạo Thừa thu súng, Lâm cũng phất phất tay để cho thuộc hạ
thu súng lại.
"Lâm, cô tới vừa đúng." Viêm Hạo Thừa thở một hơi, ưu nhã thẳng thắn
nói: "Tất cả mọi người thấy ở phòng tiệc tôi cùng em năm bất hòa, hơn nữa
bữa tiệc là do tôi mời, sắp đặt thuốc nổ thì tôi là hiềm nghi lớn nhất, nhưng nếu
như tôi thật sự muốn giết chết em năm, tuyệt đối sẽ không lựa chọn lúc này, cô
nói đúng không?"
Mới vừa rồi Lâm cũng bởi vì thấy tình trạng thê thảm của Trình Du Nhiên, trong
lúc hai phe giằng co mới đột nhiên phát ra một câu như vậy, nhưng trên thực tế,
cô ta cũng không tin là Viêm Hạo Thừa làm, khe khẽ gật đầu.
Viêm Hạo Thừa mừng rỡ trong lòng, Lâm xuất hiện thật sự quá kịp thời, nếu như
chỉ có hai phe anh ta và Viêm Dạ Tước, chỉ sợ tiếp tục giằng co nữa, hiện tại
có người nói chuyện gia tộc Hoắc Bối Nhĩ làm chứng, ít nhất hiềm nghi của anh
ta nhỏ hơn rất nhiều.
"Tước, tôi đều đã nói rồi, nếu như chú không tin tưởng thì tôi cũng không
có biện pháp gì, hiện tại tôi lập tức rời đi, hôm nào sẽ giải thích với chú,
nhưng hôm nay, tôi xác thực là vì sự an toàn của các người mà tới."
Viêm Hạo Thừa nói dứt lời, mọi người rối rít lên xe, lúc này là cơ hội rời đi
tốt nhất.
"Tước, tôi cũng rời đi trước." Lâm không biết mình đây coi là giúp
Viêm Hạo Thừa, nhưng mà nếu Trình Du Nhiên không có nguy hiểm gì, cô ta cũng an
tâm, tiến lên dặn dò Du Nhiên dưỡng thương tốt, hôm nào lại tới cửa, cũng mang
theo thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Nhìn Trình Du Nhiên còn nằm dưới đất, Viêm Dạ Tước đột nhiên nói: "Bôn
Lang, lập tức đi đến hoàng cung Buckinghamshire làm nổ tung." Không tìm
được người, trước hết thu chút lợi tức, gây ra chút động tĩnh, không sợ đối
phương không lòi ra.
Trong biệt thự, cả thân thể Trình Du Nhiên bao quanh trong ba tầng chăn, không
biết có phải Viêm Dạ Tước cố ý hay không, cô chỉ gãy mấy cái xương sườn nhỏ,
trói dây cố định bụng thì xong rồi, bây giờ lại trói cô thành cái bánh chưng,
muốn hoạt động một chút cũng vô cùng khó khăn.
Xử lý xong thương thế, giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước
vang lên: "Đây chính là kỹ thuật lái xe của em?"
"Ngay cả nhảy xe cũng không biết, về sau tôi chưa cho phép, không cho phép
em lái xe nữa."
"Sợ lạnh, không biết nổ súng, không biết bơi lội, không biết nhảy xe, thế
em biết cái gì?"
". . . . . ."
Nói chuyện trong phòng này còn là lão đại sao? Ngoài cửa Bôn Lang trực tiếp
nghe mà ngây người, anh ta vốn muốn hồi báo với lão đại nhiệm vụ của mình,
không thể nghĩ đến sẽ nghe lén được lão đại nói chuyện, sợ rằng nói còn nhiều
hơn so với một tuần lễ, vừa bắt đầu anh ta còn tưởng rằng đầu lão đại xảy ra vấn
đề đấy.
Chỉ là vừa nghĩ tới mình thế nhưng nhìn thấy một mặt này của lão đại, nhất thời
hồi báo cái gì cũng không quan tâm, bị sợ đến xoay người nhanh chân bỏ chạy,
ngộ nhỡ để cho lão đại phát hiện anh ta đang ở ngoài cửa, dù bởi vì có chuyện,
anh ta nhất định sẽ xui xẻo.
Tiếng quát của Viêm Dạ Tước càng lúc càng lớn, trên giường Trình Du Nhiên hình
như thật sự biết mình sai, nằm im không nhúc nhích.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, đột nhiên đi tới bên người cô kêu lên: "Trình
Du Nhiên."
"Hả?" Trình Du Nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên, mới vừa rồi cô thật sự
buồn ngủ quá đỗi, giường dưới người lại thư thái như vậy, cho nên thừa dịp Viêm
Dạ Tước nổi giận liền nhắm mắt một lát, không ngờ thật sự ngủ thiếp đi.
Vội bày ra dáng vẻ cẩn thận nghe giảng, nói: "Ừ, anh tiếp tục."
"Trình Du Nhiên." Viêm Dạ Tước rống lên lần nữa, chấn động lỗ tai cô
ông ông, buồn ngủ cũng đều bị hù chạy, ngẩng đầu lên mặt uất ức nói: "Lão
đại Viêm, em bị thương, anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng à."
Nếu như không phải là nhìn cô bị thương, Viêm Dạ Tước đã sớm bắt cô ném vào
trong hồ bơi rồi, mới vừa rồi lại còn ngủ, lạnh mặt nói: "Sau khi vết
thương lành lập tức luyện nhảy xe cho tôi."
Nói qua cũng không quản Trình Du Nhiên có đồng ý hay không, trực tiếp xoay
người đi ra ngoài, để lại cho cô một tấm lưng rộng rãi.
Bị giọng nói của Viêm Dạ Tước quấy rầy, Trình Du Nhiên không ngủ nổi nữa, ngẩng
đầu lên ngó ra ngoài cửa sổ, trời thậm chí sáng rõ, cô ngủ đủ dài, trong giây
lát cô mới ý thức được, không phải Viêm Dạ Tước đã mắng bên người cô nửa ngày
chứ, đáng tiếc chỉ nghe được hai ba câu liền ngủ mất, bằng không khẳng định tìm
máy ghi âm thu lại, tình cảnh như thế cũng không thấy nhiều.
Suy nghĩ lung tung một hồi, bụng cô đột nhiên kêu ục ục, lúc này mới nhớ tới ở
bữa tiệc hình như cũng chưa có ăn bao nhiêu, nếu như không phải là trên người
lộn xộn đầy băng khiến bụng bóp chặt, sợ rằng cô cũng sẽ đói ngủ không yên.
Chỉ là, Viêm Dạ Tước tức giận chạy ra ngoài, cô ăn như thế nào?
Vẻ mặt đau khổ, Trình Du Nhiên dùng tất cả hơi sức, không còn hơi sức hô:
"Có người hay không, ra ngoài, tôi sắp chết đói rồi!"
Trình Du Nhiên có thể không lái xe, có thể không uống nước,
ngay cả có thể không đi toilet, nhưng tuyệt không thể không ăn cơm và ngủ, đời
này cô chỉ còn vài sở thích như thế, không nghĩ tới lại bị tước đoạt.
"Sẽ không bi thảm thế chứ?" Trình Du Nhiên nằm lỳ ở trên giường trợn
mắt nhìn thẳng: "Chung quanh đều không có người à?"
Đáp lại cô, chỉ có tiếng chuông tí tách trên tường.
Kêu nửa ngày không có phản ứng, Trình Du Nhiên muốn giãy giụa, nhưng hơi động
đậy, liền cảm thấy đau tê tâm liệt phế, trong lòng mắng Viêm Dạ Tước một lần,
không phải là phạm chút ít sai lầm à, dạy dỗ đôi câu thì thôi, phải dùng tới
loại biện pháp này tới hành hạ cô.
Ở trên giường giằng co nửa ngày, trên đầu cũng đầy mồ hôi, cũng chỉ hoạt động
được vài cm, bụng ngược lại đói hơn, ngay cả hơi sức gọi người cũng không có.
Bên ngoài phòng, An Nhẫn cau mày nói: "Lão đại cũng thiệt là, chị dâu cũng
là bác sỹ, trực tiếp nói cho chị ấy biết còn chưa dùng được, đâu phiền toái như
vậy?"
"Lúc nào thì lão đại giải thích qua với ai?" Tiếu Chấn Vũ nhún vai
một cái, nhìn trộm vào bên trong, cười híp mắt tiếp tục nói: "Chị dâu cũng
thế, thật hoài nghi danh hiệu vua y rốt cuộc là từ đâu tới, bây giờ thương thế
của cô ấy không thể ăn cái gì cũng không biết."
Bọn họ nào biết, Trình Du Nhiên lợi hại nhất là làm giải phẫu, những bộ phận
khác trong y học chỉ hơi đọc lướt qua, Đông y cũng mới nhìn châm cứu, cũng
không hiểu nhiều đối với chăm sóc thương thế sau thì khôi phục.
"Chờ một chút đi, đoán chừng chất dinh dưỡng cũng sắp đến." Tiếu Chấn
Vũ cũng bất đắc dĩ, lão đại không nói, thuộc hạ như bọn họ lại không dám nói,
chờ lấy chất dinh dưỡng tới sẽ dễ làm rồi.
"Sợ rằng chưa chắc." An Nhẫn cười khổ một tiếng, nhớ tới trước kia
chị dâu ăn đồ điên cuồng, chất dinh dưỡng rõ ràng không thành vật thay thế
được.
Trình Du Nhiên không nghe được hai người bên ngoài nói chuyện, chỉ cảm thấy hai
con mắt càng ngày càng mỏi, nếu không cho ăn, vậy thì ngủ đi, dầu gì còn dư lại
một sở thích, ngủ thiếp đi cũng không đói bụng.
Rất nhanh, bụng Trình Du Nhiên đói kêu vang, trong đầu lại buồn ngủ, như vậy
cũng có thể ngủ, cũng coi như bản lãnh hạng nhất của cô.
Chỉ là ngủ cuối cùng không thể thay thế ăn cơm, thời điểm trời sáng rõ, Trình
Du Nhiên lại bị đói tỉnh, còn chưa có mở mắt, cũng cảm giác trước mắt hình như
có một bóng dáng đen thùi lùi đang lay động, mơ mơ màng màng tiện tay sờ --
Thứ gì, sao có lông lá? Hiện tại trợn hai con mắt cũng cảm thấy lãng phí thể
lực, không còn hơi sức mở một con mắt ra, một đầu sói to lớn đột nhiên xuất
hiện ở trước mắt cô.
"Sắc lang, tao bị thương, hôm nay cho dù mày muốn cắn tao, tao cũng chạy
hết nổi rồi." Dù sao chạy cũng không chạy được, Trình Du Nhiên dứt khoát
không để ý tới nó, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên lòng, thật sợ vật kia
sẽ không chịu nổi hấp dẫn.
Lợi Ân nghi ngờ trừng mắt nhìn, không nghĩ ra lúc nào thì mình lại thêm cái tên
như thế, nhưng mà hôm nay nữ chủ nhân lại không có bị sợ đến chạy đi, có phải
là đại biểu cho đã thích mình hay không?
Đúng lúc này, Trình Du Nhiên vốn là nằm im đột nhiên khụt khịt cái mũi, hai mắt
tựa như bóng đèn mở ra, làm dọa Lợi Ân bên cạnh nhảy lên, bất quá Trình Du
Nhiên cũng không có sức theo chân nó mắt to trừng mắt nhỏ, đầu không ngừng đung
đưa tìm tòi nguồn gốc mùi thơm, lấy tiêu chuẩn chuyên nghiệp của, trong phạm vi
20m nhất định là nướng xong thức ăn, hơn nữa có thể là gà nướng.
Không biết người nào có lương tâm như vậy, nhất định phải khen ngợi một cái!
"Mẹ, thương thế của mẹ ra sao?" Một bóng dáng nhỏ đột nhiên xuất hiện
ở cửa, Tiểu Nặc bưng một khay gà nướng vàng óng đi vào, trong hai con mắt tràn
đầy ân cần.
Con trai ngoan, Trình Du Nhiên cảm động sắp khóc, trước kia cô cảm giác con
trai chính là trời cao phái tới hành hạ cô, không ngờ thời khắc mấu chốt vẫn là
con trai đáng tin, quyết định, về sau vô luận như thế nào cũng sẽ phải đối tốt
với con trai một chút, ít nhất không hề vê đầu cu cậu nữa.
"Lợi Ân, mới vừa rồi tao đã nói với mày không nên chạy đến đây, mày xem
quấy rầy đến mẹ ngủ rồi." Trong ánh mắt của Trình Du Nhiên, Tiểu Nặc quỳ
một gối xuống trên mặt đất, đem khay gà nướng vàng óng để dưới đất, sau đó --
Phí của trời, thật là đùa người! Cho tới bây giờ Trình Du Nhiên cũng không có
cảm thấy tức giận như vậy, nếu như thân thể năng động, bây giờ cô lập tức tiến
đến bàn cướp lại gà nướng, sau đó đá đầu sắc lang kia, đúng, còn có tiểu bại
hoại kia nữa, cô vốn tưởng rằng con trai đặc biệt đến gặp cô, không thể nghĩ
đến đơn thuần là đi ngang qua.
Nhìn gà nướng thơm ngát biến mất từng miếng ở trong miệng sắc lang, trong hai
mắt Trình Du Nhiên bốc lửa, gân xanh nở rộ trên trán, nuốt một ngụm nước bọt,
hung hãn nói: "Tiểu Nặc, chờ sau khi thương thế của mẹ lành nhất định dẫn
con đi bệnh viện."
Mẹ có phải hồ đồ hay không, thương lành đi bệnh viện, còn mang theo cu cậu,
nâng khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn lên, Tiểu Nặc vô tội mở trừng hai mắt, không
biết mẹ có ý gì.
"Đi làm giám định DNA, mẹ hoài nghi có phải ban đầu mẹ ôm nhầm con hay
không." Trình Du Nhiên nói cắn răng nghiến lợi, tiểu bại hoại này, không
đến thăm cô thì thôi, thế nhưng lấy khay gà nướng tới hấp dẫn cô, cố ý, cu cậu
nhất định cố ý.
"Làm sao con ở chỗ này?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở tại cửa ra
vào, Viêm Dạ Tước cất bước đi tới, thấy Lợi Ân đang ăn gà nướng thì không khỏi
nhíu nhíu mày.
Tiểu Nặc không phục ngước đầu lên, nhướng lông mày nói: "Cháu biết rõ mẹ
nên nghỉ ngơi nhiều, mới vừa rồi Lợi Ân chạy đến đây, hơn nữa mẹ cũng tỉnh,
cháu mới ở lại."
Lợi Ân trong đầu buồn bực ăn gà nướng còn không biết mình đã bị lợi dụng, trước
Tiểu Nặc vẫn muốn đến thăm mẹ, nhưng lão đại Viêm vẫn không cho, cho nên nhãn
châu xoay chuyển nghĩ đến biện pháp này, mặc dù mẹ cần nghỉ ngơi, nhưng cu cậu
chỉ cần liếc mắt nhìn là tốt rồi.
Viêm Dạ Tước biết đứa con trai này cực kỳ giống Trình Du Nhiên, chẳng những
luôn đùa bỡn khôn vặt, hơn nữa còn viện cớ, bọn Bôn Lang bị lừa không ít, nhưng
mà bây giờ còn không phải là lúc giáo dục cu cậu, chỉ lạnh lùng nhìn cu cậu một
cái, nói với Tiếu Chấn Vũ mới vừa vào cửa: "Tiêm vào cho cô ấy."
"Tiêm thứ gì vào?" Trình Du Nhiên hét lên một tiếng, thương thế của
cô lúc nào thì cần tiêm vào, chỉ cần cho cô ăn một chút gà nướng và đồ đại bổ,
bảo đảm không bao lâu sẽ mạnh như rồng hổ.
Lão đại không giải thích, anh ta làm thuộc hạ chỉ có thể giải thích thay, Tiếu
Chấn Vũ bất đắc dĩ nói: "Chị dâu, bây giờ thương thế của chị nếu ăn đồ sẽ
ảnh hưởng đến tốc độ khôi phục, cho nên tạm thời phải tiêm dịch dinh dưỡng,
không đến mấy ngày đâu."
Mấy ngày? Một ngày cô cũng không muốn, không để cho cô ăn cái gì, còn không
bằng giết cô! Trình Du Nhiên lớn tiếng phản đối: "Tôi không muốn tiêm chất
dinh dưỡng, tôi muốn ăn cái gì, tôi là Vua y, tôi biết rõ làm như thế nào trị
bệnh của mình."
Không đề cập tới cũng may, nghe được chị dâu cuối cùng cũng nhắc đến danh hiệu
Vua y, Tiếu Chấn Vũ rốt cuộc không nhịn được bật cười, còn Vua y, chưa nghe nói
qua Vua y nào không hiểu kiến thức cơ sở thông thường này.
"Tiếu Chấn Vũ, là cậu ra chiêu cay độc có đúng hay không?" Trình Du
Nhiên biết không thuyết phục được Viêm Dạ Tước, dứt khoát chỉ mũi nhọn vào Tiếu
Chấn Vũ: "Cậu có hiểu cái gì gọi là tĩnh dưỡng hay không, chưa nghe nói
qua Đông y ba phần trị bảy phần nuôi à, cậu có biết lang băm hại người hay
không . . . . . ."
Trình Du Nhiên tuyên dương kiến thức y học của cô, khiến Tiếu Chấn Vũ bên cạnh
nghe trợn mắt nhìn thẳng, dường như Đông y cô cũng mới xem bảy ngày, hơn nữa
nói đến lang băm, mình mới là bác sỹ có tiếng cũng có miếng, bây giờ cô chỉ là
bác sĩ thực tập bỏ thi mấy lần mà thôi.
Trình Du Nhiên lắm mồm, một bàn tay to đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đè
đầu cô ở trên gối, âm lượng gào thét chỉ còn lại tiếng ư ư, ngay sau đó hai
cánh tay cũng bị đè lại.
Tiếu Chấn Vũ tranh thủ lấy ống chích ra, vẫn là lão đại hiểu chị dâu, cái này
căn bản giải thích không thông, còn là bạo lực giải quyết tương đối tốt.
"Viêm Dạ Tước, anh buông em ra." Giọng Trình Du Nhiên ư ư từ dưới cái
gối truyền đến, đầu lúc ẩn lúc hiện, chỉ là bất luận cô dùng sức ra sao, cũng
không thể thoát khỏi bàn tay trên đầu, lần nữa đem mục tiêu chuyển sang Tiếu
Chấn Vũ, nói: "Tiếu Chấn Vũ, cậu tốt nhất cầu nguyện sau này sẽ không rơi
vào trong tay tôi."
Đối với uy hiếp của chị dâu, Tiếu Chấn Vũ không nhìn thẳng, về sau như thế nào
không biết, nhưng bây giờ nếu như anh ta không nắm chặt thời gian sẽ lập tức
xui xẻo, tìm đúng mạch máu trên cánh tay chị dâu, mau chuẩn ngoan đảo mắt liền
truyền chất dinh dưỡng vào.
Đúng lúc này, thím Vân bưng một chén nóng hổi đi tới nói: "Cháo thịt đã
chuẩn bị tốt lắm."
Cháo thịt? Trình Du Nhiên dùng sức đem miệng lộ ra một nửa từ dưới cái gối, vui
mừng nói: "Đây cũng là của em chứ?"
Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Sau khi tiêm hết bình dinh dưỡng mới có thể
ăn đồ."
Bàn tay trên đầu buông ra, Trình Du Nhiên lấy lòng nói: "Dĩ nhiên, nếu
không lại tiêm vào nữa?" Cô cũng không sợ tiêm vào chất dinh dưỡng, chỉ sợ
sau khi tiêm không để cho ăn cái gì.
Vào lúc Trình Du Nhiên hưng phấn muốn nhận lấy cháo thịt, Viêm Dạ Tước chỉ chỉ
cái bàn một bên để Thím Vân đặt xuống, ngay sau đó phất phất tay lạnh giọng
nói: "Tất cả mọi người đi xuống."
Sau đó, Trình Du Nhiên phóng đại con mắt gấp mấy lần nhìn soi mói, Viêm Dạ Tước
bưng cháo thịt lên dùng thìa quấy mấy cái, tiến tới bên miệng của cô.
Anh đây là muốn. . . . . . Đút cô ăn? Đầu Trình Du Nhiên hơi chập mạch, lão đại
lãnh khốc hung tàn núi băng thế nhưng lại đút người ăn cơm, tin tức này truyền
đi nhất định rất chấn động.
"Em có ăn hay không?" Thấy Trình Du Nhiên lại đang mất hồn, Viêm Dạ
Tước lạnh lùng nói.
"Ăn, dĩ nhiên ăn." Vừa nhìn chính là chưa từng hầu hạ ai, giọng điệu
lạnh như thế, cũng không thổi trước cho cháo thịt lạnh xuống, nhưng trong lòng
Trình Du Nhiên vẫn có chút ấm áp.
Lãnh địa gia tộc La Nhĩ Đức nước Anh, một máy bay chuyên dùng hào hoa mới vừa
hạ xuống, thì có mười người đàn ông lực lưỡng da trắng xông tới, chờ sau khi cô
gái trên máy bay xuống, một người đàn ông lực lưỡng trong đó mới mặt cung kính
nói: "Tiểu thư, mới vừa nhận được tin tức, hoàng cung Buckinghamshire bị
người của Viêm Dạ Tước trực tiếp nổ, hơn ba mươi thuộc hạ chưa kịp bỏ chạy, toàn
bộ đều gặp nạn."
"Tốc độ thật đúng là nhanh, xem ra tôi còn xem thường tính nhẫn nại của
Viêm Hạo Thừa, không ngờ anh ta không trở mặt với Viêm Dạ Tước ngay." Cô
ta đều không để tính mạng mười mấy thuộc hạ ở trong mắt, khí chất của Angela
lạnh lùng, nụ cười thản nhiên rồi lại từ chối người ngoài ngàn dặm, giống như
đang lầm bầm lầu bầu: "Như vậy cũng tốt, anh ta kiên trì càng lâu, đối với
chúng ta càng có lợi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian